Archive
Hồ Ba Bể
Hồ Ba Bể
truyện hồ ba bể truyện cổ tích hồ ba bể truyện sự tích hồ ba bể đọc truyện hồ ba bể hồ ba bể truyện cổ việt nam truyện tranh hồ ba bể doc truyen hồ ba bể truyen tranh hồ ba bể hang truyện
Ngày xưa, ở vùng Bắc Cạn, mỗi năm dân làng Năm Mẫu đều có tổ chức lễ cúng Phật lớn, gọi là lễ Vô Giá. Dân chúng khắp miền mạn ngược tề tựu lại rất đông. Một hôm, có một bà lão bệnh cùi đến làng dự lễ. Quần áo bà rách rưới, tả tơi. Người bà bốc mùi hôi hám, rất khó chịu, khiến mọi người phải lánh xa. Bà lão hủi này đến nhà nào xin ăn, đều bị xua đuổi, mắng nhiếc. Người ta sợ lây bệnh cùi hủi.
>>> Truyền thuyết và giai thoại

Hồ Ba Bể
Tuy nhiên, có người biết động lòng thương hại. Đó là một người đàn bà goá, ở với con trai. Bà không kinh tởm, gọi bà lão hủi vào nhà cho ăn uống no đủ. Sau đó, bằng lòng cho bà lão ăn mày ngủ nhờ một đêm, ở góc vựa lúa, trong lều. Đến nửa đêm, hai mẹ con bỗng giật mình thức giấc, nghe có tiếng động ầm ầm dữ dội từ phiá vựa thóc. Mở cửa vựa thóc ra, không thấy bà lão cùi đâu, mà là một con rắn lớn uốn mình ầm ầm như tiếng sấm. Hai mẹ con kinh hãi trở ra, thao thức, lo sợ, không ngủ được nữa. Đến sáng, thấy bà lão đi ra từ vựa thóc, nói:
– Tôi thật sự không phải là người, chỉ giả dạng ăn mày để thử lòng từ thiện của tín hữu nam nữ đến làng Năm Mẫu lễ Phật. Tất cả mọi người đều xua đuổi tôi, ngoại trừ 2 mẹ con nhà này. Họ đều là khẩu Phật tâm xà, sẽ không tránh khỏi hình phạt của bề trên đã giao phó cho tôi thi hành. Hai mẹ con bà biết thương kẻ khốn cùng, cho nên tôi xin báo trước là sắp có tai họa lớn xảy ra. Hễ khi nào thấy có nước nguồn bắt đầu đổ về đây, thì hai mẹ con hãy mau mau chạy lên đỉnh núi mà tránh.
Nói xong, bà lão biến mất. Qua ngày hôm sau, trong lúc mọi người đang chen nhau đến dự lễ Phật giữa làng, bỗng nhiên, nước ở đâu cuồn cuộn đổ tới tứ phía, tràn vào thung lũng. Người ta trèo lên mái nhà, trèo lên cây. Nhưng nước cứ dâng tràn đầy lên mãi, ngập cả những nóc nhà và cây cao. Tất cả mọi người đều bị chết ngộp, trừ 2 mẹ con bà goá kia đã chạy vội thoát lên được trên đỉnh núi cao.
Trên núi, hai mẹ con dựng lên một gian nhà nhỏ sinh sống. Nơi này, về sau trở thành một ngôi làng đông đúc, và ngày nay vẫn có tên là làng Năm Mẫu. Cả thung lũng bị nước tràn ngập thì hoá thành 3 cái hồ rộng lớn, mênh mông như bể, nên người ta gọi là Hồ Ba Bể. Nước ở ba hồ lưu thông nhau, nhưng ghe thuyền không thể đi được từ hồ này sang hồ kia, vì có các đập đá lớn ngăn trở. Hồ Ba Bể rộng bát ngát, nước trong xanh như ngọc bích, nổi bật giữa núi rừng hùng vĩ của miền thượng du Bắc Việt.
50 Những cậu truyện hay nhất cho trẻ mầm non
50 Những cậu truyện hay nhất cho trẻ mầm non
Truyện : “Cảm ơn”.
Sáng nay, bạn Thu đi học đến trường. Đã đến giờ tập viết chữ cái và số, Thu tìm mãi trong cặp mà không thấy chiếc bút chì của mình đâu vội hốt hoảng kêu lên :
– Ôi ! Bút chì của mình mất đâu rồi ?
Lan ngồi bên cạnh nghe không rõ hỏi bạn :
– Có chuyện gì vậy Thu ?
Thu buồn bã muốn khóc nhưng vẫn trả lời :
– Tớ không may làm mất bút chì rồi.
Thấy bạn buồn, rất thương, Lan đưa hộp bút cho bạn và nói :
– Thu ơi! Dùng chung nhé!
Lại đến giờ học vẽ, Thu vẽ đẹp được cô giáo khen.Thu cảm động vì được bạn Lan cho mượn bút.Thu đứng lên nói với cô:
– Thưa cô, nhờ có chiếc bút chì của bạn Lan mà con vẽ đẹp đấy ạ
Cô giáo chưa hiểu gì.Thu kể lại cho cô và các bạn nghe. Sau đó, Thu đứng lên nói với Lan:
– Mình cảm ơn bạn nhé!
Vậy là cả Thu và Lan đã đựợc cô giáo khen trong buổi học hôm đó. Và cũng từ hôm đó, Thu và Lan là bạn tốt của nhau.
Truyện : “Cậu bé không ngoan”.
Có một cậu bé tên là Tí sống cùng mẹ trong một ngôi nhà nhỏ. Thật ra thì cậu bé cũng đã lớn.Các bạn của cậu đã biết nấu cơm, giúp những công việc nhỏ đỡ mẹ.Chỉ có mỗi mình cậu nhất định cho mình rằng cậu vẫn còn bé bỏng và vòi vĩnh mẹ đủ điều.
Năm ấy, trời hạn hán, mùa màng thất thu. Mẹ Tí đi cả ngày cũng chỉ mang về được ít lúa gạo cuối vụ. Thương con, mẹ Tí nhịn đói, nhường hết cho con.Vậy mà cậu bé chẳng biết, cậu la toáng lên rằng cậu bị bỏ đói cả ngày, mẹ đã ăn hết phần của cậu. Cậu còn bảo mẹ ra ngoài vì cậu không muốn ngủ chung với một người mẹ không thương con. Mẹ Tí buồn lắm, nhưng vẫn cố đi làm thêm để có thức ăn cho con. Trời tối, mẹ Tí lả đi vì mệt và đói mà cậu bé không hề quan tâm lo cho mẹ.
Nửa đêm, mẹ Tí khát nước kiệt sức không đi nổi gọi Tí. Nhưng Tí ngủ say ngon lành. Đến sáng dậy, Tí đói bụng mới gọi mẹ thì chỉ thấy mẹ còn thoi thóp thở, cậu bé luống cuống gọi mẹ, gọi mọi người đến cứu nhưng chẳng có ai.
Một lát sau, mẹ Tí không còn nữa. Cậu khóc thảm thiết bên xác mẹ. Nỗi hối hận của cậu càng làm cậu đau khổ thêm. Từng giọt nước mắt chảy vào cơ thể của mẹ cậu.
Và phép lạ đã xuất hiện, mẹ cậu dần dần hồi tỉnh. Tí ôm chặt lấy mẹ, thổn thức nói:
– Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Từ hôm nay con hứa sẽ ngoan và không làm mẹ buồn lòng nữa. Con thương mẹ nhất trên đời.
Từ đó, mọi người trong khu mỗi khi nhìn thấy cậu bé Tí lại tấm tắc khen sự chăm chỉ và hiếu thảo của cậu ta đối với mẹ.
Truyện : “Cậu bé và cây bằng lăng”.
Cậu bé đang đi dạo chơi ở vườn hoa. Thời tiết nóng, oi bức cậu bé đứng dưới gốc cây bằng lăng cho mát. Cậu thấy dưới chân mình có hòn đá nhọn. Thấy hay hay, cậu bé lấy hòn đá khắc hoa lá trên cây. Cây bằng lăng chẩy máu đau điếng nhưng cố lấy giọng vui vẻ:
– Chào cậu bé Hạnh Phúc , cậu đẹp người mà bông hoa cậu khắc cũng đẹp. Cậu khéo tay quá!
Mặt cậu bé rạng rỡ lên:
– Cám ơn cây có lời khen.
Lần này thấy cậu bé đắc ý tưởng được khen, cây bằng lăng hỏi:
– Sao cậu không khắc hoa lá vào người mình có đẹp hơn không?
Cậu bé rùng mình lắc đầu:
– Đau lắm, xin chịu thôi.
– Vậy mà sao cậu bắt người khác phải nhận cái mình không muốn. Cây bằng lăng hỏi
Cậu bé cúi mặt bẽn lẽn:
– Tớ xin lỗi cậu nhé! Tớ đã làm cậu đau.
Cây bằng lăng nhận lời xin lỗi của cậu bé. Và từ đó trở đi, cậu bé đã biết chăm sóc cây hơn.
Truyện: “Nước tắm thần kỳ”.
Bé Bảo Anh là một bé nghịch ngợm và đôi lúc còn chưa nghe lời bố mẹ .
Sắp đến tết, bố mẹ chuẩn bị bao nhiêu thứ để đón tết. Cái gì bé cũng thấy lạ và hỏi nhiều. Ngày 30 Tết, mẹ đun một nồi nước to, lại còn cho cả nắm cành lá gì đó vào nồi. Đến khi pha nước tắm xong, mẹ gọi Bảo Anh vào tắm, bé nhìn thấy nước tắm có màu xanh thẫm, lại có những chiếc lá tung tăng trong chậu, bé rụt lại:
– Con không tắm đâu, nước bẩn lắm!
Mẹ mỉm cười kéo tay Bảo Anh:
– Không phải nước bẩn đâu con. Đây là nước được nấu từ một loại lá thần kỳ mà thường vào dịp Tết mọi người được tắm đấy. Mọi người, nhất là các bạn nhỏ, khi tắm nước này sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, trong người sẽ cảm thấy vui vẻ, khỏe mạnh hơn. Tắm nước này là để cởi bỏ hết những điều không vui của năm cũ và mang đến may mắn trong năm mới. Đấy con thấy không, nước này có mùi thơm nhẹ rất dễ chịu đấy.
Thế là Bảo Anh vui sướng để mẹ tắm cho. Trong lúc tắm, mẹ giải thích thêm rằng, người ta gọi lá này là lá mùi già.Ngày xưa khi mẹ còn bé, bà ngoại cũng tắm cho mẹ bằng thứ lá này, bà mong khi mẹ lớn sẽ ngoan ngoãn, được mọi người yêu quí. Mẹ mong Bảo Anh được mọi người yêu quí.
Đang tắm bỗng Bảo Anh chỉ những chiếc lá trong chậu:
– Mẹ ơi con nhìn thấy những chiếc lá này có hình chữ X, chữ Y. Sao nó cứ bám vào con thế?
– À những chiếc lá đang ban phép thần kỳ để con học giỏi hơn đấy!
Bảo Anh có vẻ rất thích thú về câu chuyện nước tắm thần kỳ.
Sáng mùng 1 Tết, Bảo Anh tự giác dậy, chúc Tết ông bà, bố mẹ, lại nhường em Châu Anh chiếc bao lì xì đẹp hơn. Cả nhà đều ngạc nhiên hỏi:
– Sao bé Bảo Anh hôm nay ngoan thế nhỉ?
Bảo Anh lễ phép nói:
– Vì cháu được tắm nước lá thần kỳ mà. Từ nay cháu sẽ là em bé ngoan, biết nghe lời người lớn.
Cả nhà vỗ tay và tặng cho Bảo Anh rất nhiều quà năm mới. Em Châu Anh cũng bảo:
– Chị Bảo Anh là chị gái ngoan.
Còn mẹ thì tự nhủ:
– Hình như bó lá ấy có phép thần kỳ thật. Bảo Anh đã ngoan lên nhiều rồi! Đúng là một mùa xuân thần kỳ!.
Truyện: “Cô bác sĩ tí hon ” .
Hôm nay, cô giáo dạy cả lớp chơi trò bác sĩ. Cô cho Hà mặc áo bờ- lu trắng, đội mũcó chữ thập đỏ và đeo cái ống nghe vào cổ để khám bệnh. Thấy bạn Lâm đứng chen nhau đòi lên trước, Bé Hà dõng dạc :
– Nào mời mọi người xếp hàng theo thứ tự để vào khám !
Cô giáo cười :
– Con làm đúng rồi.
Hà đáp : “vâng ạ” rồi hỏi :
– Bệnh nhân Tùng bị bệnh gì nào ?
– Tớ bị đau răng.- Tùng nhanh nhảu đáp.
Hà nói :
– Chắc ở nhà cậu hay ăn vặt chứ gì ?
Tùng ầm ừ. Bác sĩ Hà nhớ lời dạy của cô giáo nói với bệnh nhân Tùng :
– Cậu phải đánh răng vào buổi tối và buổi sáng khi ngủ dậy. Nhớ súc miệng nước muối và không ăn kẹo vào buổi tối.
– Tiếp theo, bệnh nhân Lan !
Lan hớn hở ngồi vào ghế:
– Tớ bị đau bụng quá!
Hà áp ống nghe khám và bảo:
– Ấy bị giun đấy! Từ giờ nhớ rửa tay trước khi ăn và không được cho tay vào mồm nhé! Đây, thuốc giun đây, bạn về uống là khỏi.
Và giờ khám bệnh đã hết, cô giáo rất khen Hà đã nhớ lời dạy của cô.Cuối buổi học, Hà được cô thưởng một phiếu bé ngoan. Hà cám ơn cô và được bố mẹ đón về.
Truyện: “Một phen sợ hãi”.
Sau những ngày trời liên tiếp đổ mưa, sáng nay nắng ấm, mọi cảnh vật xung quanh thật đẹp.Mẹ cho hai chị em Lan ra khỏi nhà. Như thường lệ, Mẹ dắt hai chị em ra công viên gần nhà chơi.
Hai chị em chạy nhảy chân sáo quanh mẹ một lúc lâu, hai chị em bắt đầu thấy thích, cả hai liền xin mẹ chơi tự do ở trong công viên gần chỗ mẹ đứng. Mẹ dặn hai chị em:
– Các con đi chơi quanh đây, không được chạy ra đường nguy hiểm lắm đấy!
Cả hai hớn hở cùng nhau chạy chơi. Nhìn những quả bóng bay đẹp, cả hai chị em thích lắm, đi ra đường, quên cả lời mẹ dặn.
Mải mê ngắm nhìn xung quanh, một lúc sau, mẹ Lan nhìn quanh quẩn không thấy hai con đâu, liền gọi to mấy tiếng: “Các con ơi! … Các con ơi!” nhưng không thấy hai chị em Lan trả lời. Mẹ vỗi vã đi tìm con. Bỗng từ đằng xa, mẹ Lan nhìn thấy hai chị em đang đi xuống lòng đường, mẹ Lan vội chạy đến, gọi hai chị em Lan dừng lại.
Vừa lúc đó, có một chiếc xe máy tiến đến cùng với tiếng còi xe làm hai chị em Lan giật bắn cả người. Và may sao, hai chị em Lan chạy được nhanh lên vỉa hè.
Nguy hiểm đã qua, ba mẹ con ôm nhau mừng rỡ. Nhìn thấy mồ hôi ướt đầm trên áo mẹ, hai chị em Lan vô cùng hối hận.
– Thưa mẹ, chúng con xin lỗi, từ nay về sau chúng con sẽ vâng lời mẹ không đi dưới lòng đường nữa! – Hai chị em lí nhí nói.
– Hai con đã biết nhận lỗi là tốt rồi, các con phải biết vâng lời mẹ, không được đi dưới lòng đường rất nguy hiểm. – Mẹ Lan căn dặn hai chị em.
Sau đó, hai chị em Lan theo mẹ về nhà.
Truyện: “Thế là đáng khen”.
Hôm nay, ở trường của bé Nam đón Bác Hồ ghé thăm.Các bạn khi nhìn thấy Bác reo lên:
– A! Bác Hồ đến rồi!
Thê là tất cả mọi người ùa ra đón Bác. Nam đứng chỗ gần nhất để được nhìn Bác.
Sau đó, Bác đi tham quan các phòng rồi mới quay trở lại lớp. Bác hỏi:
– Các cháu chơi có vui không?
Các bạn cùng thưa:
– Thưa Bác, vui lắm ạ!
Bác cười:
– Các cháu ăn có no không?
Các bạn cùng thưa :
– No ạ!
Bác vui lòng khen:
– Thế thì tốt lắm! Bây giờ ai ngoan thì Bác sẽ thưởng kẹo nhé!
– Vâng ạ, vâng ạ!
Bác đi chia kẹo cho từng bạn. Chỉ có Nam hơi buồn, cúi đầu, khẽ thưa:
– Thưa Bác, hôm nay cháu không vâng lời cô giáo, cháu chưa ngoan ạ.
Thấy Nam đã hối hận và biết nhận lỗi, Bác khen:
– Cháu biết nhận lỗi thế là ngoan, đáng khen lắm đấy! Cháu vẫn được nhận kẹo như các bạn.
Nam sung sướng nhận phần kẹo của mình và ăn hết.
Và tình thương của Bác Hồ giành cho các bạn nhỏ thì Nam vẫn còn nhớ mãi.